Audie Murphy - Người trở về từ địa ngục

    Vịt Hoàng,  

    Murphy leo lên chiếc xe tăng bốc cháy và bắt đầu xả đạn của khẩu súng 12 ly 7 trên đó về phía quân Đức, triệt hạ một toán lính.

    Audie Leon Murphy, sinh ngày 20 tháng 6 năm 1925, mất ngày 28 tháng 5 năm 1971, nổi tiếng như một “huyền thoại” của Hoa Kỳ trong Thế Chiến thứ 2, được trao tặng tất cả huân chương của Lục quân hoa Kỳ, cùng với một số huân chương khác của Pháp và Bỉ. Có thể nói, ông là một anh hùng, không chỉ vì thành tích chiến đấu, mà còn vì nghị lực vượt qua bản thân sau thời chiến của mình.

    Tuổi thơ sóng gió

    Sinh ra trong một gia đình ở hạt Hunt, Texas, bị bố bỏ rơi từ khi còn nhỏ, và mẹ mất khi ông còn ở tuổi thiếu niên, việc này đã ảnh hưởng sâu sắc tới Murphy. Ông từng nói:

    “Bà mất khi tôi mới 16. Bà có mái tóc đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nó dài gần chạm đất. Bà ít khi nói chuyện, và dường như bà luôn tìm kiếm thứ gì đó. Thứ mà tôi không biết. Chúng tôi không trao đổi về cảm xúc của mình. Nhưng khi bà mất, bà đã mang theo một chút gì đó trong tôi. Có lẽ tôi vẫn đang đi tìm nó, từ ngày ấy tới giờ.”

    Murphy bỏ học năm lớp 5 và đi nhặt bông cũng như làm nhiều công việc khác để hỗ trợ gia đình. Kĩ năng săn bắn của ông cũng giúp cải thiện bữa ăn gia đình.

    Gia nhập quân đội

    Từ nhỏ, Murphy đã luôn muốn trở thành một quân nhân. Và sau trận Trân Châu Cảng năm 1941, ông đã quyết định đăng ký vào quân đội, tuy nhiên cả Lục quân, Hải quân và Hải quân lục chiến đều từ chối vì ông thiếu tuổi và thiếu cân. Tuy nhiên, nhờ chị gái giúp ông làm giả lý lịch, “khai man” lên 1 tuổi, năm 1942, ngày 30 tháng 6, ông đã được Lục quân Mĩ chấp nhận. Sau đó, ông tham gia vào các khóa huấn luyện cả cơ bản lẫn nâng cao. Cũng trong quá trình đó ông nhận được Huy chương Xạ thủ.

    Murphy được gửi vào mặt trận Địa Trung Hải vào ngày 20 tháng 2 năm 1943. Tại đó, ông tham gia vào nhiều chiến dịch ở Ý. Điển hình là cuộc đổ bộ ở Sicily, tiếp đó là ở San Fratello, rồi Salerno. Tháng 12, ông được thăng chức thành sĩ quan.

    Tháng 1 năm 1944, Murphy tiếp tục được thăng chức. Ngày 21 tháng 1, ông được chữa trị sốt rét ở Naples. Vì vậy, ông đã bỏ lỡ trận đổ bộ mở đầu ở Anzio. Dù vậy, ông cũng đã kịp  gia nhập trận đánh vào ngày 29. Sau nhiều tháng đóng quân và chiến đấu tại đó, lập nhiều chiến công và được trao tặng nhiều huân chương, trong đó có một lần tiểu đội của tiêu diệt toàn bộ kíp lái của một xe tăng Đức và phá hủy nó bằng lựu đạn.

    Đầu tháng 6, quân Mĩ giải phóng Rome và Murphy cùng tiểu đội của mình đóng quân ở đó qua tháng 7.

    Anh hùng thời loạn

    Ngày 15/8/1944,  trong đợt đổ bộ đầu tiên của phe Đồng minh lên miền nam nước Pháp, sau khi đổ bộ gần Ramatuelle, tiểu đội của Murphy bị quân Đức tấn công trong khi băng qua một vườn nho. Ông nhanh chóng dùng súng máy “đáp trả” lại, giết hai và làm bị thương một. Tiếp đó, hai tên lính Đức khác đi ra từ một căn nhà cách đó 100 thước (~91 mét) và có vẻ có ý định đầu hàng, nhưng khi người bạn thân nhất của Murphy trả lời lại, chúng lại bắn chết anh ấy. Murphy một mình xông vào căn nhà trước hỏa lực địch. Ông giết sáu, làm bị thương hai và bắt mười một tù binh.

    Ngày 2/10, ông giết bốn và làm bị thương ba lính Đức trong một ổ súng máy ở mỏ lộ thiên L’Omet, thuộc thung lũng sông Cleurie. Ba ngày sau, Murphy một mình bò về phía quân Đức ở L’Omet, mang theo một bộ radio và chỉ huy người của mình trong lúc hỏa lực của quân Đức đang nhắm vào ông. Khi người của ông chiếm được con đồi, 15 lính Đức đã mất mạng và 35 bị thương. Cũng trong thời gian đó, trên đường rút quân về Brouvelieures, tiểu đội của ông bị một nhóm lính bắn tỉa tấn công. Murphy bắt được hai tên, sau đó bị một tên khác “tỉa” vào hông, và cũng nhanh chóng tên lính đó bị Murphy bắn ngay vào mắt.

     

    Người trở về từ địa ngục - Audie Murphy.

    Tuy nhiên, những chiến công đó vẫn chưa là gì so với ở Colmar Pocket, nơi làm nên huyền thoại Audie Murphy và là lý do Audie Murphy xứng đáng được gọi là “anh hùng”. Khu vực rộng 850 dặm vuông (khoảng 2200 km²) thuộc dãy Vosges này đã bị quân Đức chiếm đóng từ tháng 11 năm 1944. Tới 14/1/1945, Murphy tái gia nhập tiểu đội của mình. Trong một cuộc tấn công vào thị trấn Holtzwihr, ông bị thương ở cả hai chân, sau khi bình phục, ông trở thành chỉ huy của Đại Đội B.

    Quân Đức bắn một cú trực diện vào chiếc pháo chống tăng M10, làm nó bốc cháy và buộc kíp lái rời xe. Murphy ra lệnh cho người của mình lui vào rừng. Chỉ còn một mình ông ở lại, dùng khẩu M1 và chỉ huy cho pháo binh bằng điện đàm trong khi quân Đức đang nhắm vào vị trí của mình. Murphy leo lên chiếc xe tăng bốc cháy và bắt đầu xả đạn của khẩu súng 12 ly 7 trên đó về phía quân Đức, triệt hạ một toán lính. Sau một giờ, đợt tấn công của quân Đức đã bị đẩy lui, với 50 người chết hoặc bị thương. Và tất cả đều do một mình Audie Murphy làm, trong tình trạng bị thương ở chân! Chưa dừng lại ở đó, ông tiếp tục chiến đấu cùng người của mình để phản công đẩy lùi toàn bộ quân Đức. Sau sự kiện đó, Murphy được trao tặng Huân chương Danh Dự. Ngày 16 tháng 2, ông được thăng hàm Đại Úy. Ông sau đó được chuyển về Sở Chỉ huy Trung đoàn làm liên lạc viên.

    Hậu chiến

    Sau chiến tranh, Murphy lại đối mặt với một vấn đề khác: rối loạn thời kì hậu chiến. Những ám ảnh, kí ức từ chiến tranh vẫn dai dẳng đeo bám ông, đến mức ông luôn ngủ với một khẩu súng ngắn nạp đầy đạn dưới gối. Vợ đầu của ông, Wanda Hendrix cũng nói rằng bà từng bị ông chĩa súng vào mặt. Bà cũng nói từng thấy ông dằn vặt và khóc khi thấy tin tức về những trại cho những đứa trẻ mồ côi sau chiến tranh ở Đức. Sau này, ông cũng đấu tranh cho quyền lợi của những cựu binh trở về từ chiến tranh Triều Tiên và Việt Nam – những người cùng bị ảnh hưởng bởi chiến tranh như ông. 5 tháng sau khi ông mất, thông qua quyết định của Nghị sĩ Olin Teague, một bệnh viện mang tên ông - Audie L. Murphy Memorial VA Hospital – đã được xây ở San Antonio, nay là miền nam Texas.

    Những ám ảnh đó buộc Murphy phải dùng tới thuốc ngủ. Khoảng giữa những năm 60, ông tự nhận thấy mình đang bị lệ thuộc quá nhiều vào Placidyl – một loại thuốc an thần. Và để giải quyết nó, ông đã thuê một phòng khách sạn, nhốt mình trong đó một tuần và nhờ vậy cai nghiện thành công.

    Hoạt động nghệ thuật

    Trong 21 năm, từ 1948 tới 1969, ông đi theo nghiệp diễn viên. Ông tham gia đóng nhiều bộ phim, trong đó có bộ Bad Boy (1949) là lần đầu tiên ông đóng vai chính, và     To Hell And Back (1955) – một bộ phim được chuyển thể từ cuốn hồi kí do ông viết, và trong bộ phim này, Murphy đã đóng vai chính mình. Cũng nhờ nghề này mà Murphy đã gặp được Wanda Hendrix – người vợ đầu của ông. Tới đầu những năm 60, ông tham gia vào ba tập của chương trình TV The Big Picture. Ông cũng có viết một số bài thơ, hồi ký cũng như bài hát.

    Năm 1971, ngày 26 tháng 5, Murphy mất do một tai nạn máy bay. Chiếc máy bay khi bay qua vùng gần Catawba, bang Virginia, trong điều kiện mưa, mây và tầm nhìn bằng không. Chiếc máy bay đâm vào núi Brush, và tất cả hành khánh lẫn phi công đều thiệt mạng. Người vợ thứ hai của ông sau đó chuyển sang sống trong một căn hộ nhỏ và làm việc cho một bệnh viện suốt 35 năm tiếp theo.

    Ông được an táng ở Nghĩa trang quốc gia Arlington, vào 7/6/1971. Trong đám tang của ông, có đại sứ Mĩ tại Liên Hiệp Quốc George H. W. Bush, Tham mưu trưởng của lục quân William Westmoreland cùng nhiều cựu thành viên của Đơn vị 3.

    Tham khảo WarhistoryOnline

    Tin cùng chuyên mục
    Xem theo ngày